Viêm nha chu là gì? Các công bố khoa học về Viêm nha chu

Viêm nha chu (hay viêm chân răng) là một tình trạng viêm nhiễm xảy ra ở mô xung quanh rễ và nướu của răng. Đây là một tình trạng phổ biến và thường gây ra các t...

Viêm nha chu (hay viêm chân răng) là một tình trạng viêm nhiễm xảy ra ở mô xung quanh rễ và nướu của răng. Đây là một tình trạng phổ biến và thường gây ra các triệu chứng như đau, sưng nướu, chảy máu nướu, hôi miệng và mất răng. Nguyên nhân chính của viêm nha chu là do sự tích lũy của mảng bám và vi khuẩn trên răng và dưới nướu, có thể gây viêm nhiễm và phá hủy mô xung quanh răng. Viêm nha chu có thể được điều trị thông qua việc làm sạch răng miệng định kỳ, tẩy trắng răng và chăm sóc răng miệng hàng ngày.
Viêm nha chu là một tình trạng viêm nhiễm xảy ra ở mô xung quanh rễ và nướu của răng. Tình trạng này thường xảy ra do sự tích lũy của mảng bám và vi khuẩn trên răng và dưới nướu, tạo ra một môi trường thuận lợi cho sự phát triển của vi khuẩn gây viêm. Vi khuẩn này phát triển và lan rộng trong mô nướu, gây tổn thương và viêm nhiễm.

Nguyên nhân chính của viêm nha chu bao gồm:

1. Quá trình hình thành mảng bám: Một lớp mờ, dính chắc các vi khuẩn tạo thành một màng bám trên bề mặt răng và dưới nướu. Nếu không được làm sạch đều đặn, mảng bám sẽ tăng lên và trở thành phần cứng gọi là cao răng.

2. Quá trình nhiễm trùng: Vi khuẩn trong mảng bám có thể gây viêm nhiễm và tổn thương nướu. Các vi khuẩn tiếp tục phát triển và xâm nhập vào mô xung quanh rễ răng, gây tổn thương và viêm nhiễm.

Các triệu chứng phổ biến của viêm nha chu bao gồm:

1. Đau và sưng nướu: Nướu có thể trở nên đỏ, căng và nhạy cảm khi chạm hoặc chà xát.

2. Chảy máu nướu: Nướu có thể chảy máu khi đánh răng hoặc sử dụng chỉ nha khoa để làm sạch răng.

3. Hôi miệng: Viêm nha chu có thể gây mùi xấu từ miệng do sự phân giải các chất thải từ vi khuẩn.

4. Răng lỏng: Nếu viêm nha chu không được điều trị kịp thời và tiến triển thành một loại viêm nhiễm nghiêm trọng hơn, nó có thể gây tổn thương và phá hủy mô xương xung quanh rễ răng, dẫn đến mất răng.

Để điều trị viêm nha chu, việc làm sạch răng miệng định kỳ và hiệu quả là rất quan trọng. Bác sỹ nha khoa sẽ tẩy trắng răng và làm sạch mảng bám, cũng như tiến hành can thiệp và điều trị nếu cần. Chăm sóc răng miệng hàng ngày, bao gồm đánh răng hai lần mỗi ngày và sử dụng chỉ nha khoa, cũng rất quan trọng để duy trì sức khỏe răng miệng. Ngoài ra, nếu viêm nha chu nặng, bác sỹ có thể tiến hành các quá trình phẫu thuật nhằm làm sạch và tái tạo mô xung quanh rễ răng.

Danh sách công bố khoa học về chủ đề "viêm nha chu":

Tách rời một cDNA cLone từ bộ gen viêm gan virus không A, không B truyền qua máu Dịch bởi AI
American Association for the Advancement of Science (AAAS) - Tập 244 Số 4902 - Trang 359-362 - 1989

Một thư viện DNA bổ sung được khởi tạo ngẫu nhiên từ huyết tương chứa tác nhân viêm gan không A, không B chưa được xác định (NANBH) và được sàng lọc bằng huyết thanh từ một bệnh nhân được chẩn đoán mắc NANBH. Một clone DNA bổ sung đã được tách ra và cho thấy mã hóa một kháng nguyên liên quan đặc hiệu đến các nhiễm trùng NANBH. Clone này không xuất phát từ DNA của chủ thể mà từ một phân tử RNA có mặt trong các nhiễm trùng NANBH, có chiều dài ít nhất 10.000 nucleotide và có chuỗi dương liên quan đến kháng nguyên NANBH đã mã hóa. Dữ liệu này cho thấy clone này xuất phát từ bộ gen của tác nhân NANBH và nhất quán với việc tác nhân này có thể tương tự như togaviridae hoặc flaviviridae. Phương pháp phân tử này được cho là có giá trị lớn trong việc tách rời và xác định các tác nhân gây bệnh truyền nhiễm chưa được biết đến khác.

#viêm gan không A không B #tác nhân gây bệnh chưa xác định #DNA bổ sung #kháng nguyên #RNA #togaviridae #flaviviridae
Nghiên cứu PREMIER: Một thử nghiệm lâm sàng ngẫu nhiên, đa trung tâm, mù đôi về điều trị kết hợp với adalimumab cộng methotrexat so với sử dụng riêng methotrexat hoặc chỉ adalimumab ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp sớm, tiến triển mạnh và chưa từng điều trị bằng methotrexat trước đây Dịch bởi AI
Wiley - Tập 54 Số 1 - Trang 26-37 - 2006
Tóm tắtMục tiêu

So sánh hiệu quả và tính an toàn của việc sử dụng kết hợp adalimumab cộng methotrexat (MTX) so với đơn trị liệu MTX hoặc đơn trị liệu adalimumab ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp (RA) sớm, tiến triển mạnh chưa từng điều trị bằng MTX trước đây.

Phương pháp

Đây là một nghiên cứu kéo dài 2 năm, đa trung tâm, mù đôi, có đối chứng so sánh hoạt tính, bao gồm 799 bệnh nhân RA có bệnh hoạt động trong vòng <3 năm chưa từng được điều trị bằng MTX. Phương án điều trị bao gồm adalimumab 40 mg tiêm dưới da mỗi tuần cách tuần cộng MTX uống, adalimumab 40 mg tiêm dưới da mỗi tuần cách tuần, hoặc MTX uống mỗi tuần. Các chỉ số chính tại năm thứ 1 là cải thiện 50% theo tiêu chuẩn của Hiệp hội Các Bác sĩ Thấp khớp Hoa Kỳ (ACR50) và sự thay đổi trung bình từ giá trị ban đầu trong chỉ số Sharp tổng hợp đã được biến đổi.

Kết quả

Điều trị kết hợp vượt trội so với cả MTX và đơn trị liệu adalimumab trong tất cả các kết quả được đo lường. Tại năm thứ 1, nhiều bệnh nhân nhận được điều trị kết hợp thể hiện đáp ứng ACR50 (62%) hơn so với những bệnh nhân tiếp nhận đơn trị liệu MTX hoặc adalimumab (lần lượt là 46% và 41%; cả P < 0.001). Sự vượt trội tương tự của điều trị kết hợp đã được ghi nhận ở tỷ lệ đáp ứng ACR20, ACR70 và ACR90 tại năm thứ 1 và thứ 2. Có sự tiến triển xơ hóa ít hơn có ý nghĩa (P ≤ 0.002) ở bệnh nhân trong nhóm điều trị kết hợp ở cả năm thứ 1 và thứ 2 (lần lượt là 1.3 và 1.9 đơn vị Sharp) so với bệnh nhân ở nhóm MTX (5.7 và 10.4 đơn vị Sharp) hoặc nhóm adalimumab (3.0 và 5.5 đơn vị Sharp). Sau 2 năm điều trị, 49% bệnh nhân nhận điều trị kết hợp biểu hiện tình trạng lâm sàng hết bệnh (Điểm Hoạt động Bệnh Xơ hóa khớp 28 khớp <2.6), và 49% có đáp ứng lâm sàng lớn (đáp ứng ACR70 trong ít nhất 6 tháng liên tục), tỷ lệ gần gấp đôi so với những bệnh nhân sử dụng đơn trị liệu. Hồ sơ tác dụng phụ là tương tự ở cả 3 nhóm.

Kết luận

Trong nghiên cứu với dân số bệnh nhân RA sớm, tiến triển mạnh này, liệu pháp kết hợp với adalimumab cộng MTX đã được chứng minh là vượt trội rõ rệt so với đơn trị liệu MTX hoặc adalimumab trong việc cải thiện dấu hiệu và triệu chứng của bệnh, ngăn chặn tiến triển xơ hóa khớp, và đạt được sự thuyên giảm lâm sàng.

#Adalimumab #Methotrexat #Viêm khớp dạng thấp #Hiệu quả điều trị #An toàn điều trị #Nghiên cứu lâm sàng #Premature study
Kết quả về hình ảnh X-quang, lâm sàng và chức năng của điều trị bằng adalimumab (kháng thể đơn dòng kháng yếu tố hoại tử khối u) ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp hoạt động đang nhận điều trị đồng thời với methotrexate: Thử nghiệm ngẫu nhiên có đối chứng với giả dược kéo dài 52 tuần Dịch bởi AI
Wiley - Tập 50 Số 5 - Trang 1400-1411 - 2004
Tóm tắtMục tiêu

Yếu tố hoại tử khối u (TNF) là một cytokine tiền viêm quan trọng liên quan đến viêm xương khớp và thoái hóa ma trận khớp trong bệnh viêm khớp dạng thấp (RA). Chúng tôi đã nghiên cứu khả năng của adalimumab, một kháng thể đơn dòng kháng TNF, về việc ức chế tiến triển tổn thương cấu trúc của khớp, giảm các dấu hiệu và triệu chứng, và cải thiện chức năng thể chất ở bệnh nhân RA đang điều trị đồng thời với methotrexate (MTX).

Phương pháp

Trong thử nghiệm mù đôi, đối chứng với giả dược này diễn ra tại nhiều trung tâm kéo dài 52 tuần, 619 bệnh nhân RA hoạt động không đáp ứng đầy đủ với MTX đã được chọn ngẫu nhiên để dùng adalimumab 40 mg tiêm dưới da mỗi hai tuần một lần (n = 207), adalimumab 20 mg hàng tuần (n = 212), hoặc dùng giả dược (n = 200) cùng với MTX. Kết quả chính là tiến triển X-quang tại tuần 52 (điểm Sharp tổng thể theo phương pháp sửa đổi [TSS]), đáp ứng lâm sàng tại tuần 24 (cải thiện ít nhất 20% theo tiêu chí cốt lõi của American College of Rheumatology [ACR20]), và chức năng cơ thể tại tuần 52 (chỉ số khuyết tật của Bảng đánh giá sức khỏe [HAQ]).

Kết quả

Vào tuần 52, có sự tiến triển X-quang ít hơn đáng kể theo đo lường bằng sự thay đổi trong TSS ở những bệnh nhân dùng adalimumab 40 mg hai tuần một lần (thay đổi trung bình ± SD 0.1 ± 4.8) hoặc 20 mg mỗi tuần (0.8 ± 4.9) so với nhóm giả dược (2.7 ± 6.8) (P ≤ 0.001 cho mỗi so sánh). Ngoài ra, có sự thay đổi đáng kể trong thành phần của TSS. Tại tuần 24, 63% và 61% bệnh nhân trong nhóm adalimumab 40 mg hai tuần một lần và 20 mg mỗi tuần đã đạt đáp ứng ACR20, trong khi chỉ 30% bệnh nhân ở nhóm giả dược đạt được (P ≤ 0.001 cho mỗi so sánh). Tại tuần 52, 59% và 55% nhóm adalimumab 40 mg hai tuần một lần và 20 mg mỗi tuần đã đạt đáp ứng ACR20, so với 24% nhóm giả dược (P ≤ 0.001 cho mỗi so sánh). Tại tuần 52, chức năng cơ thể đo lường bằng HAQ cho thấy cải thiện đáng kể với adalimumab 40 mg hai tuần một lần và 20 mg mỗi tuần so với giả dược (thay đổi trung bình chỉ số HAQ là −0.59 và −0.61 so với −0.25; P ≤ 0.001 cho mỗi so sánh). Tổng cộng có 467 bệnh nhân (75.4%) hoàn tất 52 tuần điều trị. Adalimumab nhìn chung được dung nạp tốt. Các trường hợp ngừng điều trị xảy ra ở 22.0% bệnh nhân điều trị bằng adalimumab và 30.0% bệnh nhân điều trị bằng giả dược. Tỷ lệ biến cố nghiêm trọng và không nghiêm trọng tương tự nhau giữa nhóm adalimumab và giả dược, mặc dù tỷ lệ báo cáo nhiễm trùng nghiêm trọng cao hơn ở bệnh nhân nhận adalimumab (3.8%) so với giả dược (0.5%) (P ≤ 0.02), đặc biệt cao ở nhóm 40 mg hai tuần một lần.

Kết luận

Trong thử nghiệm kéo dài 52 tuần này, adalimumab cho thấy hiệu quả hơn so với giả dược trong việc ức chế tiến triển tổn thương cấu trúc khớp, giảm các dấu hiệu và triệu chứng, và cải thiện chức năng cơ thể ở bệnh nhân RA hoạt động không đáp ứng đầy đủ với MTX.

#Yếu tố hoại tử khối u #viêm khớp dạng thấp #adalimumab #methotrexate #liệu pháp đồng thời #đối chứng với giả dược #kháng thể đơn dòng #tiến triển cấu trúc khớp #chức năng cơ thể #thử nghiệm ngẫu nhiên #X-quang #ACR20 #HAQ.
Hiệu quả và độ an toàn của rituximab ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp hoạt động bất chấp điều trị methotrexate: Kết quả của thử nghiệm giai đoạn IIB ngẫu nhiên, mù đôi, đối chứng giả dược, thử nghiệm định lượng liều Dịch bởi AI
Wiley - Tập 54 Số 5 - Trang 1390-1400 - 2006
Tóm tắtMục tiêu

Nghiên cứu hiệu quả và độ an toàn của các liều rituximab khác nhau kết hợp với methotrexate (MTX), có hoặc không có glucocorticoid, ở những bệnh nhân viêm khớp dạng thấp (RA) hoạt động kháng thuốc điều trị điều chỉnh bệnh (DMARDs), bao gồm các tác nhân sinh học.

Phương pháp

Tổng cộng có 465 bệnh nhân được phân ngẫu nhiên vào 9 nhóm điều trị: 3 nhóm rituximab (giả dược [n = 149], 500 mg [n = 124], hoặc 1.000 mg [n = 192] vào các ngày 1 và 15) mỗi nhóm cũng dùng hoặc giả dược glucocorticoid, tiền điều trị bằng methylprednisolone tiêm tĩnh mạch, hoặc tiền điều trị bằng methylprednisolone tiêm tĩnh mạch kết hợp với prednisone uống trong 2 tuần. Tất cả bệnh nhân đều nhận MTX (10–25 mg/tuần); không cho phép sử dụng các DMARDs khác.

Kết quả

Có tỷ lệ cao hơn đáng kể các bệnh nhân nhận 2 liều x 500 mg hoặc 2 liều x 1.000 mg truyền rituximab đáp ứng tiêu chí cải thiện 20% theo Hiệp hội Thấp khớp Hoa Kỳ (phản ứng ACR20) vào tuần thứ 24 (55% và 54%, tương ứng) so với giả dược (28%; P < 0.0001). Các phản ứng ACR50 đạt được ở 33%, 34%, và 13% bệnh nhân, tương ứng (P < 0.001), và các phản ứng ACR70 đạt được ở 13%, 20%, và 5% bệnh nhân (P < 0.05). Các thay đổi trong Điểm Hoạt động Bệnh trên 28 khớp (−1.79, −2.05, −0.67; P < 0.0001) và phản ứng trung bình đến tốt theo tiêu chí của Liên đoàn Thấp khớp Châu Âu phản ánh các kết quả ACR. Glucocorticoid không đóng góp đáng kể vào điểm hiệu quả chính, phản ứng ACR20 ở tuần thứ 24. Tiền điều trị bằng glucocorticoid tiêm tĩnh mạch giảm tần suất và cường độ của các sự kiện liên quan đến truyền đầu tiên; glucocorticoid uống không đem lại lợi ích an toàn bổ sung. Rituximab được dung nạp tốt; loại và mức độ nghiêm trọng của các bệnh nhiễm trùng tương tự như giả dược.

Kết luận

Cả hai liều rituximab đều hiệu quả và được dung nạp tốt khi được thêm vào liệu pháp MTX ở những bệnh nhân RA hoạt động. Điểm hiệu quả chính (phản ứng ACR20) độc lập với glucocorticoid, mặc dù tiền điều trị bằng glucocorticoid tiêm tĩnh mạch cải thiện khả năng dung nạp trong lần truyền rituximab đầu tiên.

#Rituximab #Viêm khớp dạng thấp #Methotrexate #Glucocorticoid #Hiệu quả #Độ an toàn
Tín hiệu từ các tác nhân kích thích thụ thể Toll-Like 2 và 4 dẫn đến biểu hiện gen khác biệt trong đại thực bào chuột Dịch bởi AI
Infection and Immunity - Tập 69 Số 3 - Trang 1477-1482 - 2001
TÓM TẮT

Lipopolysaccharid (LPS) có nguồn gốc từ mầm bệnh periodontale Porphyromonas gingivalis đã được báo cáo là có cấu trúc và chức năng khác biệt so với LPS của vi khuẩn đường ruột. Các nghiên cứu này cho thấy, trái ngược với LPS không chứa protein của vi khuẩn đường ruột, một chế phẩm tinh khiết tương tự của LPS P. gingivalis đã thể hiện hoạt tính kích thích thụ thể Toll-like 2 (TLR2) mạnh mẽ, thay vì TLR4, để kích thích biểu hiện gen và tiết cytokine trong các đại thực bào chuột và các dòng tế bào chuyển gen. Quan trọng hơn, sự kích thích TLR2 bởi chế phẩm LPS P. gingivalis này đã dẫn đến sự biểu hiện khác biệt của một loạt gen mà thường được kích thích trong đại thực bào chuột bởi LPS Escherichia coli. Những dữ liệu này gợi ý rằng (i) LPS P. gingivalis không kích thích qua TLR4 và (ii) tín hiệu qua TLR2 và TLR4 khác biệt về mặt số lượng và chất lượng. Dữ liệu của chúng tôi hỗ trợ giả thuyết rằng các con đường tín hiệu chung được tạo ra bởi các tác nhân kích thích TLR2 và TLR4 cần phải phân kỳ để giải thích cho những mô hình khác biệt trong biểu hiện gen gây viêm.

#Toll-Like Receptor 2 #Toll-Like Receptor 4 #Lipopolysaccharide #Porphyromonas gingivalis #đại thực bào chuột #biểu hiện gen gây viêm
Các kiểu enterotype liên quan đến viêm nhiễm, kiểu gen chủ thể, ảnh hưởng từ chuồng nuôi và cá nhân góp phần vào sự biến thiên của vi khuẩn đường ruột ở chuột thí nghiệm thông dụng Dịch bởi AI
Genome Biology - Tập 14 - Trang 1-15 - 2013
Các mô hình chuột là thành phần thiết yếu trong nghiên cứu vi khuẩn đường ruột. Thật không may, sự đa dạng về di truyền và thiết lập thí nghiệm, cùng với những biến thiên giữa các cá nhân, đã làm phức tạp việc so sánh giữa các nghiên cứu và hiểu biết toàn cầu về cảnh quan vi khuẩn của chuột. Ở đây, chúng tôi khảo sát sự biến thiên của vi khuẩn đường ruột ở chuột khỏe mạnh thuộc năm dòng chuột thí nghiệm phổ biến bằng cách sử dụng phương pháp pyrosequencing 16S rDNA. Chúng tôi phát hiện bằng chứng ban đầu cho thấy sự phong phú có động lực, không phụ thuộc vào dòng chuột, dẫn đến các kiểu enterotype ở chuột có sự tương đồng rõ rệt với những kiểu ở con người, và những kiểu này liên quan đến mức độ calprotectin, một dấu hiệu của viêm ruột. Sau khi phân loại theo enterotype, chúng tôi nhận thấy rằng biến số di truyền, ảnh hưởng từ chuồng nuôi và biến thiên giữa các cá nhân đóng góp trung bình lần lượt là 19%, 31.7% và 45.5% vào biến thiên trong thành phần vi khuẩn đường ruột của chuột. Khoảng cách di truyền có tương quan tích cực với khoảng cách vi khuẩn, vì vậy các dòng chuột có di truyền tương đồng có vi khuẩn tương đồng hơn so với các dòng có di truyền xa nhau. Một số dòng chuột nhất định được làm giàu cho các đơn vị thuế học và nhóm thuế học cụ thể, trong khi hiệu ứng "chuồng nuôi" có thể xảy ra trên các ranh giới dòng chuột và chủ yếu được điều khiển bởi nhiễm trùng Helicobacter. Việc phát hiện các kiểu enterotype gợi ý một nguyên nhân sinh thái chung, có thể là viêm mức độ nhẹ có thể thúc đẩy sự khác biệt giữa thành phần vi khuẩn đường ruột ở động vật có vú. Hơn nữa, các hiệu ứng môi trường và di truyền được quan sát có những hậu quả quan trọng cho thiết kế thí nghiệm trong nghiên cứu vi khuẩn đường ruột ở chuột.
#vi khuẩn đường ruột #enterotype #chuột thí nghiệm #di truyền #viêm nhiễm
Gen X của virus viêm gan chồn đất rất quan trọng trong việc thiết lập nhiễm virus ở chồn đất Dịch bởi AI
Journal of Virology - Tập 67 Số 3 - Trang 1218-1226 - 1993

Tất cả các loại virus viêm gan động vật có vú đều có một gen, được gọi là X, mã hóa một protein có khả năng hoạt hóa biểu hiện gen của virus. Gen X chồng lấp các gen polymerase và precore cũng như hai khung đọc mở (ORF) mới được xác định, được gọi là ORF5 và ORF6. Trong nghiên cứu này, chúng tôi đã kiểm tra xem liệu ORF5, ORF6 và gen X có quan trọng cho việc nhân bản của virus viêm gan chồn đất (WHV) trong các con chồn đất nhạy cảm không. Đầu tiên, chúng tôi đã kiểm tra xem liệu các protein có được sản xuất từ ORF5 và ORF6 qua dịch mã in vitro của các bản sao virus phù hợp hay không, tìm kiếm kháng thể chống lại các protein giả định trong huyết thanh của các động vật bị nhiễm virus dạng hoang dã, và tìm kiếm một bản sao chuyển mã WHV antisense, cần thiết cho việc biểu hiện một protein từ ORF6, trong gan của các chồn đất bị nhiễm cấp tính hoặc mãn tính. Tất cả các thí nghiệm đó đều cho kết quả âm tính. Tiếp theo, chúng tôi sử dụng đột biến theo hướng oligonucleotide để giới thiệu các mã kết thúc vào ORF5 và ORF6 ở hai vị trí trong mỗi ORF. Các chồn đất trưởng thành được chia thành các nhóm ba con, được chuyển gen với một trong bốn bộ gen đột biến. Tất cả các chồn đất này phát triển nhiễm WHV không thể phân biệt được với các động vật được chuyển gen với WHV dạng hoang dã. Khuếch đại phản ứng chuỗi polymerase và giải trình tự DNA trực tiếp xác nhận rằng sự tái trở lại của các đột biến thành kiểu gen dạng hoang dã đã không xảy ra. Tổng hợp lại, những dữ liệu này chỉ ra rằng ORF5 và ORF6 không cần thiết cho sự nhân bản của virus và không có khả năng đại diện cho các gen xác thực. Cuối cùng, chúng tôi đã tạo ra năm đột biến gen WHV X mà hoặc là loại bỏ codon khởi đầu cho tổng hợp protein hoặc làm cắt bớt đầu carboxyl của protein theo 3, 16, 31, hoặc 52 axit amin. Các nhóm ba chồn đất trưởng thành được chuyển gen với một trong năm đột biến gen X. Chỉ các đột biến mang gen X thiếu 3 axit amin từ đầu carboxyl có khả năng nhân bản trong khung thời gian 6 tháng của thí nghiệm. Ngược lại, tất cả bảy chồn đất được chuyển gen WHV dạng hoang dã phát triển chỉ số phù hợp với nhiễm virus. Do đó, rất có khả năng (P < 0,01) rằng gen X của WHV là quan trọng cho sự nhân bản virus trong vật chủ tự nhiên.

#gen X #virus viêm gan chồn đất #ORF5 #ORF6 #dịch mã in vitro #đột biến oligonucleotide #nhân bản virus #vật chủ tự nhiên #truy hồi gen
Kiểm tra tính nhạy cảm với thuốc chống nấm của các chủng nấm cô lập từ một thử nghiệm ngẫu nhiên, đa trung tâm so sánh fluconazole với amphotericin B trong điều trị bệnh nhân không giảm bạch cầu với chứng nhiễm Candida huyết. Dịch bởi AI
Antimicrobial Agents and Chemotherapy - Tập 39 Số 1 - Trang 40-44 - 1995

Tính nhạy cảm với thuốc chống nấm của 232 chủng Candida gây bệnh nhiễm trùng huyết được thu thập trong một thử nghiệm vừa hoàn thành so sánh fluconazole (400 mg/ngày) với amphotericin B (0.5 mg/kg trọng lượng cơ thể mỗi ngày) như là phương pháp điều trị cho bệnh nhân nhiễm trùng huyết không giảm bạch cầu được xác định bằng cả phương pháp macrobroth M27-P của Ủy ban Quốc gia về Tiêu chuẩn Phòng thí nghiệm Lâm sàng và một phương pháp pha loãng dịch lỏng vi mô ít phức tạp hơn. Đối với amphotericin B, M27-P cho thấy một khoảng MIC rất hẹp (0.125 đến 1 microgram/ml) và không có sự khác biệt về độ nhạy giữa các loài. Đối với fluconazole, một khoảng MIC rộng (0.125 đến > 64 micrograms/ml) được quan sát, với các giá trị MIC đặc trưng cho mỗi loài theo thứ tự xếp hạng Candida albicans < C. parapsilosis xấp xỉ bằng C. lusitaniae < C. glabrata xấp xỉ bằng C. krusei xấp xỉ bằng C. lipolytica. Phân bố MIC cho C. tropicalis là hai đỉnh và không thể xếp hạng. Cả hai MIC pha loãng vi mô đều nằm trong một độ pha loãng của ống so với MIC M27-P cho > 90% các chủng với amphotericin B và cho > hoặc = 77% các chủng với fluconazole. Đối với cả hai phương pháp, các MIC cao không dự đoán được sự thất bại trong điều trị. Đối với amphotericin B, khoảng MIC quá hẹp để cho phép xác định các chủng kháng thuốc. Đối với fluconazole, MIC của các chủng có liên quan đến việc không tiêu diệt được vi khuẩn trong máu một cách nhất quán tương đương với giá trị trung vị MIC cho loài đó. Những liệu trình điều trị thành công được quan sát với bốn chủng từ bốn bệnh nhân mặc dù có MIC > hoặc = 32 micrograms/ml. Do các MIC thu được bằng M27-P và các phương pháp tương tự có tương quan với khả năng đáp ứng với liệu pháp fluconazole trong các mô hình động vật và ở bệnh nhân AIDS mắc bệnh nấm miệng, sự thiếu tương quan trong bối cảnh này cho thấy rằng các MIC cho những chủng này nằm ở hoặc dưới ngưỡng fluconazole có liên quan đối với liều fluconazole này và tình trạng của bệnh nhân, và rằng các yếu tố của cơ thể như việc không thay đổi catheter tĩnh mạch quan trọng hơn so với MIC trong việc dự đoán kết quả.

#tính nhạy cảm với thuốc chống nấm #fluconazole #amphotericin B #Candida huyết #viêm nhiễm nấm #nghiên cứu thử nghiệm ngẫu nhiên
Sự cảm nhận và chức năng cảm giác ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp liên quan đến cơ chế kiểm soát ức chế đau khuếch tán (DNIC) Dịch bởi AI
European Journal of Pain - Tập 6 Số 2 - Trang 161-176 - 2002
Mục đích của nghiên cứu là điều tra ảnh hưởng của cơn đau dai dẳng do đau nociceptive viêm đối với các chức năng cảm giác và tác động của kích thích ức chế đau dị thường (HNCS) lên các cơ chế liên quan đến "kiểm soát ức chế đau khuếch tán" (DNIC) trong hai nhóm bệnh nhân có thời gian mắc bệnh khác nhau. Mười một bệnh nhân mắc bệnh viêm khớp dạng thấp có thời gian bệnh ngắn (< 1 năm) (RAI) và 10 bệnh nhân có thời gian bệnh lâu (> 5 năm) (RA5) cùng 21 đối chứng khỏe mạnh theo tuổi và giới tính đã tham gia. Độ nhạy cảm với đau do áp lực, chức năng cơ chế tiếp nhận cơ học ngưỡng thấp và độ nhạy cảm nhiệt, bao gồm cả đau do nhiệt, đã được đánh giá trên khớp đang bị viêm đau cũng như ở vùng không đau, tức là bắp đùi bên phải trước khi thực hiện HNCS (thử nghiệm lạnh) và thực hiện lại chỉ ở bắp đùi trong và sau HNCS. Ở cả RAI và RA5, hiện tượng allodynia với áp lực đã được quan sát thấy trên khớp (p < 0.02 và p < 0.001 tương ứng) kết hợp với tình trạng giảm cảm giác với chạm nhẹ (p < 0.02) và tăng cảm giác với lạnh vô hại (p < 0.05) ở nhóm RA5. Tại bắp đùi, hiện tượng allodynia với áp lực cũng được tìm thấy ở RA5 (p < 0.002). Trong thời gian HNCS, độ nhạy cảm với đau do áp lực đã giảm ở cả bệnh nhân và đối chứng (p < 0.001). Kết luận, hiện tượng allodynia với áp lực đã được tìm thấy ở cả hai nhóm bệnh nhân viêm khớp dạng thấp trên khớp bị viêm, với sự bất thường cảm giác bổ sung ở nhóm RA5. Ở vùng không đau, hiện tượng allodynia với áp lực cũng được tìm thấy ở RA5, cho thấy sự thay đổi trong xử lý trung tâm các chức năng cảm giác ở bệnh nhân RA5. Phản ứng với HNCS tương tự ở cả hai nhóm bệnh nhân RA và nhóm đối chứng, chỉ ra rằng chức năng của các cơ chế liên quan đến DNIC vẫn được bảo tồn.
#viêm khớp dạng thấp #đau nociceptive #kiểm soát ức chế đau khuếch tán #HNCS #allodynia
Điều trị hỗ trợ với liều dưới kháng sinh của doxycycline: hiệu quả trên hoạt động collagenase dịch khe nướu và tổn thương chống bám dính trong viêm nha chu người lớn Dịch bởi AI
Journal of Clinical Periodontology - Tập 28 Số 2 - Trang 146-156 - 2001
Tóm tắt

Mục tiêu: Các tác dụng điều trị của doxycycline và các kháng sinh nhóm tetracyclin trong điều trị viêm nha chu ít nhất một phần là thông qua các cơ chế không liên quan đến hoạt động kháng khuẩn của chúng. Các nghiên cứu lâm sàng trước đây đã chỉ ra rằng doxycycline uống, ở liều dưới mức cần thiết cho hiệu quả kháng khuẩn, đối với người lớn bị viêm nha chu đã giảm đáng kể hoạt động collagenase trong dịch khe nướu (GCF) và trong các chiết xuất từ mô nướu bị viêm. Mục đích của nghiên cứu hiện tại là xác định các liều điều trị có hiệu quả lâm sàng khi sử dụng doxycycline liều dưới kháng sinh (sự điều trị hỗ trợ) ở bệnh nhân viêm nha chu người lớn.

Vật liệu và Phương pháp: Tổng cộng có 75 nam và nữ trưởng thành đủ điều kiện để tham gia vào một nghiên cứu ba phần, có kiểm soát giả dược, mù đôi, nhóm song song. Bệnh nhân được phân loại dựa trên mức độ tổn thương gắn kết bệnh lý (ALv) và hoạt động collagenase trong dịch khe nướu (GCF) lặp đi lặp lại trước thời điểm cơ bản. Bệnh nhân được làm sạch và điều trị dự phòng, rồi tuân theo một trong 5 lịch trình điều trị trong 12 tuần (phần I), tiếp theo là một khoảng thời gian không có trị liệu thuốc trong 12 tuần (phần II), một lần làm sạch và điều trị dự phòng thứ hai, và 12 tuần điều trị bổ sung (phần III). Những yếu tố chính quyết định hiệu quả điều trị bao gồm giảm hoạt động collagenase GCF và thay đổi trong ALv tương đối.

Kết quả: 66 bệnh nhân đã hoàn thành 12 tuần đầu tiên (phần I) của nghiên cứu 3 phần trong 36 tuần; 51 bệnh nhân đã hoàn thành toàn bộ nghiên cứu kéo dài 36 tuần. Từ điểm bắt đầu đến tuần thứ 12 (phần I), điều trị bằng viên nang SDD (20 mg) được đặc chế 2 lần/ngày (12 giờ/lần) trong thời gian tối đa 12 tuần cho thấy giảm đáng kể hoạt động collagenase GCF và cải thiện ALv, hiệu quả không thấy ở bệnh nhân điều trị bằng giả dược. Liệu pháp điều trị liên tục trong 12 tuần đó là cần thiết để duy trì và tối đa hoá sự giảm hoạt động collagenase GCF và cải thiện ALv. Cải thiện các thông số bệnh nha chu đã xảy ra mà không xuất hiện vi sinh vật kháng doxycycline. Ở những bệnh nhân được điều trị theo chế độ “bật-tắt-bật” của SDD trong 36 tuần (phần I–III), hầu như không có tổn thương gắn kết xảy ra ở bệnh nhân nhận được chế độ SDD cao nhất này (20 mg 2 lần/ngày trong phần I và 20 mg 1 lần/ngày trong phần III), trong khi đó, những bệnh nhân dùng viên nang giả dược trải nghiệm mức tổn thương gắn kết trung bình khoảng 0,8 mm tại các thời điểm 24 và 36 tuần.

Kết luận: Doxycycline được sử dụng ở liều dưới kháng sinh đã cải thiện các thông số bệnh mà không xuất hiện tác dụng phụ rõ nét, và dường như có tiềm năng đáng kể như một liệu pháp bổ sung đường uống trong việc quản lý dài hạn viêm nha chu ở người lớn.

#doxycycline #periodontitis #subantimicrobial dose #gingival fluid #collagenase activity #adult periodontitis #attachment loss
Tổng số: 169   
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 10